5/8/18

Đề thi THPT Quốc gia năm 2015 môn Ngữ văn









Câu hỏi trắc nghiệm (10 câu):


  • I. PHẦN ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
    Đọc đoạn thơ sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 4:
    Chúng tôi đứng đây trần trụi giữa trời
    Cho biển cả không còn hoang lạnh
    Đứa ở đồng chua
    Đứa vùng đất mặn
    Chia nhau nỗi nhớ nhà
    Hoàng hôn tím ngát xa khơi
    Chia nhau tin vui
    Về một cô gái làng khểnh răng, hay hát
    Vầng trăng lặn dưới chân lều bạt
    Hắt lên chúng tôi nhếnh nhoáng vàng
    Chúng tôi coi thường gian nan
    Dù đồng đội tôi, có người ngã trước miệng cá mập
    Có người bị vùi dưới cơn bão dữ tợn
    Ngày mai đảo sẽ nhô lên
    Tổ quốc Việt Nam, một lần nữa nối liền
    Hoàng Sa, Trường Sa
    Những quần đảo long lanh như ngọc dát
    Nói chẳng đủ đâu, tôi phải hát
    Một bài ca bằng nhịp trái tim tôi
    Đảo à, đảo ơi!
    Đảo Thuyền Chài, 4 - 1982
    (Trích Hát về một hòn đảo - Trần Đăng Khoa, Trường Sa, NXB Văn học, 2014, tr.51)
    Câu 1:Mã câu hỏi: 14123
    Đoạn thơ trên được viết theo thể thơ nào?
  • Câu 2:Mã câu hỏi: 14124
    Cuộc sống gian khổ và hiểm nguy trên đảo của người lính được miêu tả qua những từ ngữ, hình ảnh nào?
  • Câu 3:Mã câu hỏi: 14125
    Chỉ ra và nêu hiệu quả của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu thơ: Những quần đảo long lanh như ngọc dát.
  • Câu 4:Mã câu hỏi: 14126
    Đoạn thơ đã gợi cho anh/chị tình cảm gì đối với những người lính đảo? (Trình bày khoảng 5 đến 7 dòng)
  • Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 5 đến câu 8:
    Hội chứng vô cảm hay nói cách khác là căn bệnh trơ cảm xúc trước niềm vui, nhất là nỗi đau của người khác, vốn là một mặt trong hai phương diện cấu trúc bản chất Con - Người của mỗi sinh thể người. Tính “con” và tính “người” luôn luôn hình thành, phát triển ở mỗi con người từ khi lọt lòng mẹ cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Cái thiện và cái ác luôn luôn song hành theo từng bước đi, qua từng cử chỉ, hành vi của mỗi con người trong mối quan hệ với cộng đồng, với cha mẹ, anh chị em, bạn bè, bà con làng xóm, đồng bào, đồng loại. Trong cuộc hành trình lâu dài, gian khổ của một đời người, cái mất và cái được không phải đã được nhận ra một cách dễ dàng. Mất một đồng xu, một miếng ăn, mất một phần cơ thể, mất một vật sở hữu, con người nhận biết ngay. Nhưng có những cái mất, cái được nhiều khi lại không dễ gì cảm nhận được ngay. Nhường bước cho một cụ già cao tuổi, nhường chỗ cho bà mẹ có con nhỏ trên tàu xe chật chội, biếu một vài đồng cho người hành khất,... có mất có được nhưng không phải ai cũng đã nhận ra cái gì mình đã thu được; có khi là sự thăng hoa trong tâm hồn từ thiện và nhân ái. Nói như một nhà văn lớn, người ta chỉ lo túi tiền rỗng đi nhưng lại không biết lo tâm hồn mình đang vơi cạn, khô héo dần. Tôi muốn đặt vấn đề là cùng với sự báo động những hiểm họa trông thấy, cần báo động cả hiểm họa không trông thấy hay khó trông thấy. Hiện nay đã có quá nhiều dấu hiệu và sự kiện trầm trọng của hiểm họa vô cảm trong xã hội ta, nhất là trong tuổi trẻ.
    Bạo lực đã xuất hiện dữ dằn những tháng ngày gần đây báo hiệu nguồn gốc sâu xa ở sự xuống cấp nghiêm trọng về nhân văn, về bệnh vô cảm.
    (Trích Nguồn gốc sâu xa của hiểm họa, Bài tập Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2014, tr.36-37)
    Câu 5:Mã câu hỏi: 14127
    Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
  • Câu 6:Mã câu hỏi: 14128
    Theo tác giả, nguồn gốc sâu xa của nạn bạo lực xuất hiện gần đây là gì?
  • Câu 7:Mã câu hỏi: 14129
    Tác giả đã thể hiện thái độ gì khi bàn về hiểm họa vô cảm trong xã hội hiện nay?
  • Câu 8:Mã câu hỏi: 14130
    Anh/Chị suy nghĩ như thế nào khi có những người “chỉ lo túi tiền rỗng đi nhưng lại không biết lo tâm hồn mình đang vơi cạn, khô héo dần”? (Trình bày khoảng 5 đến 7 dòng).
  • II. PHẦN LÀM VĂN (7,0 điểm)
    Câu 9:Mã câu hỏi: 14131
    Có ý kiến cho rằng: Việc rèn luyện kĩ năng sống cũng cần thiết như việc tích lũy kiến thức. Anh/Chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) bày tỏ suy nghĩ của mình về vấn đề trên.
  • Câu 10:Mã câu hỏi: 14132
    Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình:
    - Giá tôi đẻ ít đi, hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối...
    - Lão ta trước hồi bảy nhăm có đi lính ngụy không? - Tôi bỗng hỏi một câu như lạc đề.
    - Không chú à, cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính - bỗng mụ đỏ mặt - nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật.
    - Vậy sao không lên bờ mà ở - Đẩu hỏi.
    - Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được!
    - Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? - Tôi hỏi.
    - Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu... Giá mà lão uống rượu... thì tôi còn đỡ khổ... Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão... đưa tôi lên bờ mà đánh...
    - Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! - Đẩu và tôi cùng một lúc thốt lên.
    - Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông...
    - Phải, phải, bây giờ tôi đã hiểu, - bất ngờ Đẩu trút một tiếng thở dài đầy chua chát, - trên thuyền phải có một người đàn ông... dù hắn man rợ, tàn bạo?
    - Phải - Người đàn bà đáp - Cũng có khi biển động sóng gió chứ chú?
    Lát lâu sau mụ lại mới nói tiếp:
    - Mong các chú cách mạng thông cảm cho, đám đàn bà hàng chài ở thuyền chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con nhà nào cũng trên dưới chục đứa. Ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên phải gánh lấy cái khổ. Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được! Mong các chú lượng tình cho cái sự lạc hậu. Các chú đừng bắt tôi bỏ nó! - Lần đầu tiên trên khuôn mặt xấu xí của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười - vả lại, ở trên chiếc thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ.
    - Cả đời chị có một lúc nào thật vui không? - Đột nhiên tôi hỏi.
    - Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no...
    (Trích Chiếc thuyền ngoài xa - Nguyễn Minh Châu, Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2015, tr.75-76)
    Cảm nhận của anh/chị về nhân vật người đàn bà hàng chài trong đo ạn trích trên. Từ đó, bình luận ngắn gọn v ề cách nhìn nhận cuộc sống và con người của nhà văn Nguyễn Minh Châu trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét